DU KÝ · Du Ký Lào

Nỗi nhớ mang tên Sabaidee (8)


Chờ… sư!

>> Nỗi nhớ mang tên Sabaidee (7)
>> Nỗi nhớ mang tên Sabaidee (6)

Chừng 4g30 sáng hôm sau tôi tỉnh giấc. Sau khi làm vệ sinh cá nhân, việc tôi nghĩ phải làm ngay là đi thanh toán tiền phòng khách sạn, sẵn đổi tiền luôn. Như đã nói ở các phần trước, khi sang đây tôi chỉ có mang theo tiền đồng Việt Nam và đô la Mỹ (vì quá tin vào Lonely Planet, trong đó viết rằng ở Lào dùng cả tiền kíp và đô la Mỹ; nếu biết trước thế này tôi đã đem theo tiền Việt và đổi sang tiền Lào tại cửa khẩu cho rồi). Và vì chỉ có hai loại tiền đó, nên từ lúc gặp Th. tới giờ toàn là bạn ấy chi trả (hic, cảm giác ngại và mang ơn thật là tệ, nhất là đối với người lạ, chưa hề quen biết mình, lại là người nam nữa).

Tôi xuống dưới sảnh thì thấy anh tiếp tân (chắc là người Lào) đang ngủ trên ghế sa-lông và đang trong tình trạng… bán khỏa thân (phần trên). Thấy tôi ra đứng ở cửa nhìn ra ngoài (khách sạn, có lẽ vì lớn nên không đóng cửa), anh ta trở dậy, mặc áo, rồi vào quầy tiếp tân đứng. Vậy là tôi tới nói tôi muốn trả tiền phòng (nói bằng tiếng Việt, vì anh ta nói được tiếng Việt bập bẹ). Tôi hỏi anh ta là người bạn của tôi tối qua có lấy phòng hay không, rồi tôi mô tả người bạn nam tối qua cùng về với tôi. Anh ta nghĩ một lúc rồi mở sổ xem, rồi bảo có, xác nhận thêm là phòng kế bên. Vậy là tôi bảo tôi sẽ trả phòng lúc 16g (tôi nghĩ bấy nhiêu thời gian ở Vientiane như vậy là đủ rồi, tôi muốn đi Luang Prabang tối hôm nay), và sẽ thanh toán một đêm phòng bạn tôi luôn. Tổng cộng là hai đêm rưỡi, hết 250.000 kíp. Tôi hỏi anh ta có chấp nhận USD không, anh ta gật đầu. Tôi đưa 100 USD, anh ta thối lại 540.000 kíp (tỉ giá: 1 USD = 7.900 kíp).

Vậy là tôi đã tốn kém cho phần chênh lệch đổi từ đồng Việt Nam sang đô la Mỹ, rồi lại từ đô la Mỹ sang kíp Lào. Mà đổi ở khách sạn thế này, chắc chắn lại thiệt do tỉ giá thấp hơn bên ngoài. Rút kinh nghiệm khi sang Lào các bạn nhớ đổi tiền kíp trước khi đi nghen!

Tôi lại đi ra cửa nhìn đường sá. Rồi tôi quay vào hỏi anh tiếp tân là khoảng mấy giờ thì các nhà sư xuất hiện. Anh ta có vẻ chưa hiểu lắm, nhưng một hồi sau tôi cũng biết là sắp rồi. Tôi lên phòng, vì cửa ban công trước khách sạn ở cuối hành lang chưa mở, mà kêu anh ta mở, anh ta lại không hiểu ý, nên tôi phải trèo qua cửa sổ phòng mình, ra ban công, nhìn xuống đường và chờ đợi.

Khi ấy, Vientiane vẫn còn sẫm tối, đường sá ướt vì cơn mưa nhỏ rả rích từ tối qua tới giờ…

Một lát đã thấy các chú lái xe tuk tuk tụ tập… Có thể nói việc được nhìn thấy các vị sư đi khất thực buổi sớm thành từng hàng, trong màu áo cam chói lóa của phái Nam Tông (Theravada, ngược với Bắc Tông – Mahayana) là một mục đích mà tôi không thể bỏ qua trong chuyến sang Lào này.

Tôi kiên nhẫn chờ đợi, có lẽ đến hơn 6g sáng, khi sắp bỏ cuộc vì nghĩ trời mưa họ không đi, hoặc đi trên con đường khác rồi, tôi định vào phòng thì nhìn sang trái phía nhà hàng bỗng thấy thấp thoáng bóng dáng những vạt áo cam.

Có mười một nhà sư cả thảy, đi thành một hàng…

Vị sư dẫn đầu…

Các sư đi trong yên lặng, trật tự…

Người phụ nữ kia chắc là chủ khách sạn nơi tôi đang ở. Cô ấy lần lượt phát cho mỗi nhà sư một nắm cơm nếp, một cái bánh, và một tờ tiền (tôi không rõ là bao nhiêu)…

Khi nhận xong, các sư xếp thành một hàng, mặt hướng vào trong nhà gia chủ và đọc kinh, có lẽ là cầu chúc những điều tốt đẹp cho gia chủ. Xong họ băng qua đường, có thể là đi tiếp, hoặc quay về chùa…

Tôi nhìn theo những bóng áo cam cho đến khi họ khuất sau tầm mắt… Cảm giác chưa thỏa mãn lắm vì không thể đi xuống đứng đó mà chụp cận cảnh. Cảm giác không hài lòng khi không có bức ảnh đẹp vì trời mưa và tối, ảnh bị nhiễu quá. Cả cảm giác lạ lẫm và khó hiểu cho phái Nam Tông này…

Trước khi sang Lào tôi có đọc một bài viết (chưa rõ đúng sai thế nào) về các nhà sư Lào, tựa là “Làm sư kiểu Lào”. Và khi đọc xong thì quả thật có cảm giác thất vọng kinh khủng. Tôi muốn khi sang đây, tận mắt chứng kiến sự việc, hi vọng sẽ có cái nhìn khác hơn, trung thực hơn về tín ngưỡng của người dân nơi này. Nhưng lúc này, chỉ mới nhìn thấy một chút nên tôi chưa nói được điều gì.

Tôi đi vào phòng xem ti vi và đợi Th. thức dậy. Tôi vẫn đinh ninh là Th. đang ở phòng kế phòng tôi. À, ti vi bên này có cả VTV1, VTV2, VTV3 và VTV4, dạng như truyền hình cáp.

Một lát có tiếng gõ cửa. Là Th., bạn ấy bảo tôi đi ra ngoài chụp sư, tôi bảo là sư đi hết rồi. Sau đó tôi mới biết là tối qua bạn ấy về nhà ngủ, sáng nhờ anh L. gọi dậy sớm để sang gọi tôi dậy chụp sư (hôm qua tôi cho bạn ấy biết mong muốn đó của tôi). Tôi tự hỏi là vậy ai đã ở phòng kế bên? Và rắc rối là ở đây, vì khi nhận phòng cô chủ và cả nhân viên đều không hỏi mượn giấy tờ gì của tôi, cũng không bảo thanh toán tiền, mà lúc đó tôi nghĩ là do Th. quen với cô chủ nên mới thế. Tôi định chiều về sẽ hỏi lại chuyện này.

Tôi bảo muốn ăn phở Lào, và Th. dẫn tôi đến quán phở của một chị người Lào, có chồng là người Việt. Th. kể với tôi là có lẽ anh chồng này bị chị này bỏ bùa, vì anh ta đang có vợ con ở Việt Nam, sang đây gặp chị này, trong khi nhìn chị này không hề có gì hấp dẫn, mà anh ta lại có thể ở lại đây, sống với chị ta và không dám về Việt Nam nữa. Tôi đã cười và bảo với Th. là tôi không tin chuyện bùa yêu kiểu này, sao không nghĩ là anh người Việt kia không chung thủy mà đi nói chị người Lào kia bỏ bùa? Mà chuyện tình cảm, nhiều khi người ngoài làm sao hiểu được. Có nhiều người trông bề ngoài không hề hấp dẫn, nhưng biết đâu khi tiếp xúc sẽ dần nhận ra những vẻ đẹp bên trong mà không ai có được thì sao?

Món bánh mì ốp la mà Th. gọi (có viên gì như xá xíu)…

Món phở gà Lào – tiếng Lào cũng gọi là Pho (có lẽ lai Việt, không ngon lắm) của tôi!

Các loại nước tương, tương ớt và nước mắm mực. À, những ngày ở Lào tôi rất khoái ăn loại tương ớt này, không cay lắm mà lại có vị chua chua ngòn ngọt, nói chung là ngon!

Hộp tăm đẹp, đẹp cả hộp lẫn tăm…

Chị chủ quán nói được tiếng Việt. Giá cho hai món này là 22.000 kíp. Ăn xong Th. rủ tôi qua quán tạp hóa của một người Sài Gòn mở gần đó, nơi bán đủ thứ từ nhu yếu phẩm tới các loại nước uống. Th. giới thiệu tôi với một người anh trai của Th., đã có vợ con (người Việt) và làm việc bên này luôn.

Tôi uống thử cà phê sữa, cũng được chứ không ngon lắm. Vì quán của người Việt nên rất nhiều người Việt tới đây uống cà phê sáng. Giọng Bắc (chịu, không biết là tỉnh nào), giọng Quảng Nam, giọng Hà Tĩnh… lao xao trộn lẫn vào nhau… Thật là một cảm giác khó quên!

Th. hỏi tôi giờ muốn đi đâu. Th. có ý muốn dẫn tôi sang cửa khẩu Nong Khai để qua Thái Lan cho biết, chỉ đi một buổi sáng thôi là đủ. Tuy nhiên, chuyến đi này tôi không hề dự tính sẽ sang Thái Lan, tôi chỉ muốn chú trọng vào Lào, để thấy và viết về duy nhất Lào thôi. Vả lại sang đó cũng chỉ lòng vòng mua sắm, mà mục đích đi của tôi không phải để mua sắm, không chuẩn bị tiền để mua sắm, và cũng không bao giờ dành tiền cho việc mua sắm (đi “bụi” mà!). Nếu nói đi chỉ để biết thêm một quốc gia khác nữa thì không đúng. Chỉ là ở một tỉnh sát cửa khẩu, trong vài tiếng đồng hồ, thì dù là ở một quốc gia khác bạn cũng không thể nào hiểu được quốc gia đó như thế nào, con người ta sống thế nào, phong tục thế nào, tập quán thế nào. Đi như thế, tốt hơn là để dành tiền bạc và thời gian cho một chuyến đi khác, dài ngày hơn…

Tôi bảo, nếu được tôi muốn đi Vườn Phật.

(Còn tiếp)

>> Nỗi nhớ mang tên Sabaidee (9)

Bình luận về bài viết này