DU KÝ · Du Ký Việt Nam

Lục tỉnh miền Tây, độc hành xe máy (1)


Sài Gòn – Sóc Trăng (240 km): Đi rồi sẽ tới

Mình vừa thực hiện chuyến độc hành bằng xe máy trong 3 ngày rưỡi 3 đêm đi một số tỉnh miền Tây (trưa thứ 7 đi, chiều thứ 3 về), hoàn thành nốt việc đặt chân đến 13 tỉnh miền Tây.

Thật ra tựa đề phải là miền Tây thập tỉnh, vì chặng đường mình đi là: Sài Gòn – Long An – Tiền Giang – Cần Thơ – Hậu Giang – Sóc TrăngBạc LiêuCà Mau – Sóc Trăng – Bạc Liêu – Hậu Giang – Cần ThơVĩnh LongTrà Vinh – Bến Tre – Tiền Giang – Long An – Sài Gòn. Trong đó, 3 nơi tham quan và nghỉ đêm là TP. Sóc Trăng, thị trấn Năm Căn (Cà Mau), TP. Cần Thơ; 3 nơi tham quan là Bạc Liêu, Vĩnh Long, Trà Vinh. Các tỉnh còn lại chỉ đi ngang qua, thỉnh thoảng dừng lại chụp ảnh chứ không vào tham quan.

Ở chùa Koskeosiri, huyện Châu Thành, tỉnh Sóc Trăng. Nghe nói rất nhiều chùa Khmer ở Sóc Trăng được đại gia Trầm Bê phát tâm xây dựng. Đây là một ngôi chùa như thế.

Đi qua cả chục tỉnh thành trong thời gian ngắn, nhưng lại ham hố muốn thấy nhiều thứ, nên hầu như ngày nào mình cũng phải ngồi trên xe máy di chuyển đoạn đường trên 150 km (cây kim chỉ số km của mình bị hư từ lâu, lười chưa đem vào hãng nhờ sửa, nên các con số km trong loạt bài này sẽ chỉ mang tính chất tương đối). Đường miền Tây nhìn chung là nhỏ hẹp, nhưng xe cộ qua lại thường xuyên, và đây là lần đầu tiên mình đi cung đường này (trừ đoạn Sài Gòn xuống tới Hậu Giang), nên cũng chẳng dám chạy nhanh, phần là để dò đường, xem có đúng đường, đúng hướng hay không, phần vì không biết có cảnh sát giao thông hay không, phần nữa là cũng để ngắm cảnh và chụp ảnh dọc đường.

Đi một mình, nên đêm về là mỏi nhừ người, từ lưng, bàn tay, bàn chân, cho đến cả… mông. Thời tiết đang vào đầu mùa mưa, nên cứ sáng trưa thì nắng gắt và nóng, còn chiều tối thì lúc mưa lúc nắng. Chặng đường xa mệt càng thêm mệt.

Nhưng đối với những người yêu thích xê dịch, thì sau những chuyến đi, sau những chặng đường dài và mệt, sẽ là cảm giác thỏa mãn, tự do và thích thú lạ kỳ.

Giờ thì mời bạn theo dõi hành trình miền Tây lục tỉnh của mình.

Khởi hành từ Quận 10, TP. Hồ Chí Minh lúc 11g trưa, theo đường 3/2, Hồng Bàng, Kinh Dương Vương chạy thẳng theo hướng quốc lộ 1A. Mình cứ chạy một mạch cho tới TP. Tân An (Long An) thì dừng lại ăn trưa. Sau đoạn đường không quá dài nhưng lại rất nhiều xe, nắng nóng, bụi, và cả cảnh sát giao thông (tới bốn, năm chốt cho đoạn đường từ Bình Chánh đến Đức Hòa, chỉ chờ có ai phạm lỗi đi quá tốc độ hay lấn tuyến là các anh ngoắc vào ngay), gặp chỗ này khung cảnh thiệt đẹp, nắng vừa tắt đột ngột, gió trưa nhè nhẹ, tự nhiên thấy cái mệt như vơi đi phần nào.

Lại tiếp tục đi, gần đến ngã ba Trung Lương thì mình tấp vào một quán nước ven đường, uống Red Bull cho tỉnh táo. Dù biết thứ nước ngọt này chẳng có gì bổ béo, nếu không nói là độc hại, nhưng những khi đi xa, giữa cái trưa nắng, nóng, mệt và dễ buồn ngủ, thì thứ nước vàng óng này giúp mình tỉnh táo và có thêm năng lượng, tiếp tục cho hành trình dài.

Xe lại tiếp tục lăn bánh, đều đều vòng quay. Mỗi khi đi miền Tây, mình chẳng dám phóng nhanh vượt ẩu, vì ngại nhất là các anh cảnh sát giao thông. Cũng trên quốc lộ 1A, theo mình nghĩ, đoạn đường từ Sài Gòn đến ngã ba Trung Lương là đoạn đường đáng chán nhất, vì khung cảnh chẳng có gì nhiều để ngắm nghía, mà chỉ toàn là nhà cửa, khu công nghiệp. Đường đã nhỏ, còn bị con lươn ngăn cách, xe container và xe tải thì chạy ầm ầm, làm khói bụi tung bay mù mịt.

Nhưng an ủi được một phần, là đoạn đường có nhiều cây phượng, đang vào hè nên trổ bông rực rỡ. Trên con đường cứ chạy mãi tít tắp chẳng biết đâu là điểm dừng, giữa cái nắng tưng bừng, nào phượng cam, nào phượng đỏ, cứ thắp sáng chói chang, như tiếp thêm ngọn lửa đam mê cho người lữ khách.

Một cây bò cạp vàng trổ hoa tươi tắn, dù lúc này đã là cuối mùa.

Đi qua nhà thờ Giáo xứ An Thái Trung, xã An Thái Trung, Huyện Cái Bè, tỉnh Tiền Giang

Cái nắng trưa đang vào độ chín, khá là gay gắt và chát chúa

Đến ngã ba Trung Lương, đến đoạn này là vui rồi, vì đường sẽ thông thoáng hơn, cảnh sẽ đẹp hơn. Lại còn chặng đường mới sau đó nữa, nghĩ tới đã thấy có thêm động lực để tiếp tục đi… Từ đây thì mình quẹo phải theo hướng cầu Mỹ Thuận về Vĩnh Long.

Đến đây thì đụng biển báo này, rẽ phải theo hướng Cần Thơ để tiếp tục đi Sóc Trăng.

Gặp cầu Cần Thơ, cây cầu gây e ngại bởi vụ sập trong khi đang xây năm nào…

Lần đầu tiên qua cầu nên dừng lại chụp ảnh linh tinh hơi lâu. Năm 2009 về quê một người bạn ở Phụng Hiệp, Hậu Giang thì mình phải đi phà. Khi đó, cầu Cần Thơ đang tiếp tục được xây sau vụ sập.

Đứng trên cầu, nhìn thấy hướng đi vào trung tâm thành phố Cần Thơ

Một góc sông bình yên

Xe không rẽ vào Cần Thơ mà tiếp tục chạy hướng Sóc Trăng, vì đường còn xa lắm, mặc dù rất muốn ghé vào, dạo một vòng, xem lại bến Ninh Kiều giờ ra sao.

Ngang qua cổng chào đi vào tỉnh Hậu Giang

Ngang qua chùa Già Lam Cổ Tự, xã Hiệp Lợi, thị xã Ngã Bảy, tỉnh Hậu Giang. Lúc tìm thông tin viết bài thì mình mới biết trong chùa có bức tượng ngựa có đầy đủ nội tạng độc đáo. Các bạn có thể tìm hiểu thêm về ngôi chùa và tượng ngựa có một không hai này tại đây.

Nhìn thấy tấm bảng này mà mừng hết lớn, nhưng mình lại nhanh chóng rơi vào cơn thất vọng.

Từ tấm bảng này đi vào thành phố Sóc Trăng phải mất chừng 30 km nữa kia. Mình tự an ủi, để được nghỉ đêm ở thành phố Sóc Trăng thì phải cố chịu mệt thêm một đoạn nữa. Mình giở điện thoại ra xem, thấy đã 5g30 chiều, nhưng trời vẫn còn nắng và sáng lắm. Cũng may trời không mưa cho ngày đầu tiên của hành trình.

Thôi cứ từ từ mà đi. Đi rồi sẽ tới.

(Còn tiếp)

>> Lục tỉnh miền Tây, độc hành xe máy (2)

Advertisement

1 bình luận về “Lục tỉnh miền Tây, độc hành xe máy (1)

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s