Ngày 7: “Nghỉ dưỡng” ở Hội An – Dạo phố buổi sáng
Lần đầu tiên trong chuyến đi, hai đứa không phải canh thời gian để dậy sớm, tất tả tham quan, tất tả trả phòng, rồi tất tả chạy xe, rong ruổi trên những cung đường rất dài…, vì ngày hôm nay, bọn mình đã được chính thức “nghỉ dưỡng” trong chuyến đi bụi hơn một tuần.
>> Nam Trung bộ 2015, đuối nhưng vẫn đi! (14)
>> Nam Trung bộ 2015, đuối nhưng vẫn đi! (13)
Buổi sáng hôm sau của ngày trở lại Hội An, bọn mình lững thững thả bộ đi lại những con đường nhỏ xinh, ngang qua những ngôi nhà thấp bé, để cho trái tim mình, lần nào cũng như lần nào, lại rung lên những nhịp đập từ tốn mà sâu lắng, vì ở Hội An, mỗi thứ được nhìn thấy, đều có thể “đánh cắp” trái tim của bạn.
Ảnh: Thảo Trần
Ghé lại quán bánh bèo vỉa hè trên đường Nguyễn Thị Minh Khai, hai đứa ăn hết 8 chén. Chỉ 8 chén thôi, vì còn muốn dành bụng cho những món khác. Hội An mà, món ăn ngon, dân dã, giá bình dân, người bán chan hòa, cớ gì ta lại không thử?
2.500 đ/ chén, ngon cực kinh khủng
Hình ảnh cụ già đang ăn sáng “lọt” vô ống kính mình chỉ vì ý nghĩ: “Chắc hồi trẻ cụ đẹp lắm!”
Ảnh: Thảo Trần
Ăn xong, hai đứa lại xách máy ảnh đi dạo. Vẫn những con đường ấy, nhưng với bọn mình, chụp ảnh về Hội An thì chưa bao giờ là đủ.
Chùa Cầu, một góc khác
Dòng kênh kề bên chùa Cầu
Một sạp hàng lưu niệm được dọn sớm
Graffiti?
Người bán đồ ăn sáng dạo
Hôm trước ghé Hội An, bọn mình vô thức đi ngang qua bức tường cổ kính rêu phong “huyền thoại” mà du khách nào khi tới đây cũng háo hức tìm để để chụp vài kiểu ảnh, nên lần này quay lại, phải tìm tới để làm cái công việc giống những du khách khác.
Đây rồi, bức tường nằm trên đường Hoàng Văn Thụ, giao nhau với đường Nguyễn Thái Học
Nét rêu phong cổ kính của bức tường đã làm nên một “bức tranh” đẹp
Em gái đồng hành nói muốn ăn bánh xèo. Vậy là bọn mình đi về phía chợ Hội An, hỏi thăm một cô bán hàng, và tìm đến khu bán đồ ăn.
Quán cô Hoa, có bánh xèo, bánh cuốn, bún thịt nướng… Người Hội An làm du lịch chuyên nghiệp phết, bảng thực đơn có hai thứ tiếng Việt – Anh kìa!
Mình thích thứ nước chấm này, đúng điệu miền Trung quê mình, thường được nấu từ chuối sứ và đậu phộng, khi ăn hòa thêm với nước mắm chanh tỏi ớt.
6.000đ/ cái nha
Ăn xong, bọn mình lại chầm chậm đi về hướng ra bờ sông Hoài.
Ảnh: Thảo Trần
Tàu thuyền du lịch quá chừng chừng…
Một cửa hàng bán đồ lưu niệm nho nhỏ nhưng “chất” quá!
Bước qua cây cầu bắc ngang con kênh kề chùa Cầu. Cô bán tàu hũ chào mời quá chừng, muốn ăn lắm nhưng mà no quá, không ăn nổi.
Vô tình thấy bốn chiếc lá nằm đều đặn
Nắng đã lên cao
Tấp vào quán cà phê vỉa hè gần đó, nơi có nhiều du khách lẫn dân địa phương ghé uống
Nước kênh sao xanh xanh hay vậy ta?
Nhìn về phía đối diện, một sư phái Nam tông đang ngồi nghe nhạc. Hơi thắc mắc là sao ở đây lại có sư Nam tông, thì buổi chiều câu hỏi ấy đã được giải đáp…
Hơn 10g, mình đề nghị về khách sạn ngủ tiếp, để đầu giờ chiều dậy đi lại làng gốm Thanh Hà cho em gái kia chụp hình, và còn địa điểm thú vị khác, xin phép được tiết lộ ở kỳ sau.
Hình ảnh ngôi nhà nhỏ, mái ngói rêu phong cùng hàng cau phía trước gợi nên nét gì đó mộc mạc và thanh bình
(Còn tiếp)