DU KÝ · Du Ký Việt Nam

Một mình vượt đèo Ngoạn Mục (3)


Bắt đầu từ đây, mình chính thức chạm vào đèo Ngoạn Mục, kim chỉ nam của chuyến đi.

>> Một mình vượt đèo Ngoạn Mục (2)
>> Một mình vượt đèo Ngoạn Mục (1)

Đèo Ngoạn Mục (còn gọi là đèo Krông Pha – một địa danh của người Chăm hiện vẫn còn, người Việt đọc là Sông Pha, còn người Pháp gọi là “Belle Vue” – có nghĩa là “Ngoạn Mục”) dài trên 20km, là con đèo có độ dốc lớn nhất ở các tỉnh phía Nam. Đèo men theo những sườn núi dựng nối thung lũng Ninh Sơn (Ninh Thuận) với cao nguyên Lang Biang (Lâm Đồng), là tuyến giao thông huyết mạch, là cửa ngõ giữa các tỉnh Tây Nguyên và duyên hải Miền Trung.

Sau khi Yersin phát hiện ra Đà Lạt vào năm 1893, thì vào năm 1897, trong kế hoạch xây dựng thành phố này, viên toàn quyền Doumer đã phái một nhóm nghiên cứu thực địa nhằm lập bản đồ mở tuyến đường từ Phan Rang lên Đà Lạt. Dưới sự chỉ huy của đại uý Thouars, nhóm người này đã vẽ được lộ trình dài 122 km từ Phan Rang băng qua xóm Gòn (tên gọi của thung lũng Ninh Sơn lúc bấy giờ) để lên D’ran, thung lũng Đa Nhim, Klong, Prenn rồi đến Đà Lạt. Lộ trình ấy làm phác thảo một hướng đường bộ qua đèo Belle Vue, tức Ngoạn Mục ngày nay, và một hướng đường sắt răng cưa được xây dựng đến năm 1917. Ngoạn Mục được coi là con đường được hình thành trong vất vả, giữa lam sơn chướng khí và sự rình rập của thú dữ cùng những toán lục lâm thảo khấu. Hơn một thế kỷ trôi qua, con đường đèo được mở rộng hơn qua hai lần sửa chữa lớn của Pháp và Nhật về sau này và quá trình tu sửa liên tục của nhà nước Việt Nam trong thời gian gần đây.” – Biên tập theo Wikipedia.

Bắt đầu là những khúc cua uốn lượn

Thung lũng Ninh Sơn…

… với màu xanh mơ màng tuyệt đẹp

Con đường đèo như một dải lụa trắng uốn lượn giữa màu xanh mướt mát của cỏ cây

Xanh xanh một dải

Nói đèo dài hơn 20km chứ mình thấy đi nhanh lắm nghen, ngắm cảnh chưa “đã” mắt thì đã tới chân đèo

Đi thẳng hoài sẽ là thành phố Phan Rang – Tháp Chàm

Ống dẫn nước cho thủy điện Đa Nhim

Một con thác nhỏ chảy theo vách núi

Chân đèo Ngoạn Mục, địa phận Ninh Thuận. Chỗ này tụ tập hàng quán, xem ra xôm tụ lắm!

Tới đây thì tấp vào quán nước nghỉ ngơi

Em bán nước rất ngạc nhiên khi thấy mình chạy một mình qua đèo. Nếu ẻm biết được mình chạy từ sáng sớm, từ Sài Gòn đến được đây, chắc còn ngạc nhiên nữa.

Ẻm hỏi mình: bộ không có ai hả chị? Mình buồn cười quá, khi cứ gặp trường hợp như vậy mỗi khi “hành tẩu” một mình. Nếu như mình là một phụ nữ Tây ba lô nào đó, thì chắc là chẳng ai hỏi như vậy. Sự khác biệt tư tưởng giữa Tây và Đông, giữa Á và Âu là như vậy đấy!

(Còn tiếp)

>> Một mình vượt đèo Ngoạn Mục (4)

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s