DU KÝ · Du Ký Việt Nam

Hà Nội – Mai Châu: độc hành có thích không? (10)


Về lại phòng nhà nghỉ, mình thấy giường kế bên trống trơn, có nghĩa là anh chàng hàng xóm đã trả giường rồi. Và trên giường mình có một mảnh giấy nhỏ để lại, còn hành lý của mình thì đi đâu hết cả!

>> Hà Nội – Mai Châu: độc hành có thích không? (9)
>> Hà Nội – Mai Châu: độc hành có thích không? (8)

Mình cầm mảnh giấy lên: “Xin lỗi, tao với bạn tao muốn ở hai giường kề bên. Mày có phiền nếu tụi tao đổi giường (số mấy đó) với mày?“. Là nét chữ của một cô gái. Được thôi, nhỏ này cũng hay thiệt, không cần chờ mình đồng ý hay không mà đã tự ý dịch chuyển đồ đạc của mình qua giường khác rồi. Nhưng thôi, chị đây không chấp.

Vậy là mình tìm tới giường mới và lấy đồ đi tắm rửa. Đêm hôm đó, tiết trời lành lạnh của đầu tháng 3 khiến mình ngủ rất ngon.

Hôm sau mình sẽ đi Mai Châu rồi, không còn cơ hội nhìn ngắm Hà Nội thật chậm nữa rồi. Nên buổi sáng cuối cùng ở Hà Nội, mình đã tranh thủ dậy sớm và bách bộ phố xá xung quanh nhà nghỉ Chiến một lần nữa. Ra đây chỉ ngủ và đi dạo phố cổ miết mà vẫn chưa biết chán. Đã vậy lại còn cảm giác luyến lưu khó tả, chẳng biết ngày nào mới quay lại khi sắp phải xa thủ đô cổ kính và bình yên rồi.

Hổng đem theo máy ảnh nên chụp bằng điện thoại Lumia 730

Không biết có nhiều du khách trẻ tuổi yêu mến Hà Nội theo cách như mình không? Đó là một thứ tình cảm nhẹ nhàng nhưng sâu lắng khi được tha thẩn đi bộ qua những con đường, ngắm nhìn phố xá, để hơi thở, linh hồn của nhà cửa, cây cối, nếp sống, lối sinh hoạt của người dân chầm chậm in dấu vào óc, vào tim mình chẳng biết từ lúc nào.

… Người nghệ sĩ lang thang hoài trên phố
Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường

Ta còn em hàng phố cũ rêu phong
Và từng mái ngói xô nghiêng nao nao kỷ niệm
Chiều Hồ Tây lao xao hoài con sóng
Chợt hoàng hôn về tự bao giờ…

(“Em ơi Hà Nội phố”
Nhạc: Phú Quang
Lời: phỏng thơ Phan Vũ)

Xa Hà Nội, mình sẽ nhớ lắm…

Trở về Chiến hostel, mình lại lên tầng thượng ăn bữa sáng cuối cùng (ở đây) vẫn chỉ với hai món quen thuộc mà người ăn chay có thể ăn: cơm chiên hoặc mì xào. Nhấm nháp thêm chút trà nóng, tranh thủ ngồi lâu hơn một tí ở cái ban công “thần thánh”. Thiệt là thích chỗ này quá đi mất!

Xong rồi mình thu gom hành lý (thật ra cũng chẳng thu gom gì, vì mình ở phòng tập thể có nhiều khách đang ở, nên giường mình ở gọn lắm, đồ đạc thay ra là sắp xếp gọn gàng, vừa giúp cho nhân viên dọn phòng đỡ cực, vừa bớt đi sự tò mò hay khơi gợi lòng tham của người khác nếu cứ rải đầy đồ đạc của mình ra giường), rồi xuống sảnh trả giường, và đợi xe đến rước đi Mai Châu.

Hôm qua, trong lúc hỏi thuê xe máy của nhà nghỉ thì mình cũng đã mua luôn vé xe đi Mai Châu tại đây. Xe này vốn là loại xe du lịch đưa khách nước ngoài đi tour (ghép), đưa đón tại khách sạn ở trung tâm thủ đô, có hướng dẫn viên tiếng Anh (gọi là trưởng đoàn thì đúng hơn, vì anh hướng dẫn viên này hầu như không giới thiệu, cung cấp thông tin du lịch gì lúc ở trên xe), nên giá rất đắt nếu đi theo cách thông thường.

Biên lai vé xe khứ hồi Hà Nội – Mai Châu – Hà Nội là 24 USD, tương đương 552.000 đ

Từ Hà Nội, nếu muốn đi Mai Châu (tỉnh Hòa Bình) bằng xe đò theo cách thông thường “ngon – bổ – rẻ”, thì bạn nên ra bến xe Mỹ Đình hoặc bến xe Giáp Bát để bắt xe đi Mai Châu. Giá vé vào khoảng 80.000 – 110.000 đ/ người, tùy vào hãng xe. Hoặc nếu có nhiều thời gian và muốn có cảm giác “mạo hiểm”, bạn có thể thuê một chiếc xe máy tại thủ đô, rồi theo quốc lộ 6 chạy lên Mai Châu, cách Hà Nội khoảng 130 km. Nếu sung hơn, từ Mai Châu đi thêm chừng 65 km nữa là đến Mộc Châu (tỉnh Sơn La).

Trở lại với hành trình của mình, mình ngồi ở sảnh đợi một lát, trò chuyện với anh quản lý nhà nghỉ (phải nói là ảnh chủ động hỏi han khách khứa là mình thì đúng hơn, vì ảnh xem sổ sách thấy sáng đó sẽ có xe đón khách từ nhà nghỉ đi Mai Châu). Một lát thì xe cũng tới. Trên xe có chừng chục người khách, ngoài mình, lái xe, anh phụ xe kiêm hướng dẫn viên là người Việt, một chú Việt kiều (là mình đoán qua cách chú nói tiếng Anh và cách hành xử), thì còn lại toàn là du khách khách Tây.

Chú Việt kiều cũng đi một mình, như mình. Nếu chú không hỏi chuyện mình thì mình hổng biết chú là người Việt, mà mình cứ nghĩ chú là người Nhật kia. Còn chú cũng hổng nghĩ mình là người Việt, nhưng lúc lên xe mình có nói chuyện điện thoại với một đồng nghiệp cũ, chú nghe được nên mới biết. Chú ấy nói chú đi chơi, lên Mai Châu ở một đêm, hôm sau về. Rồi hôm sau nữa lại lên Mộc Châu. Mình nghe lịch trình của chú thấy kỳ kỳ, hỏi tại sao chú hổng từ Mai Châu rồi đi thẳng lên Mộc Châu luôn. Chú mới nói ngày hôm sau đi Mộc Châu là đi với bạn của chú, do có hẹn.

Nhìn cách nói chuyện của chú và cách chú hành xử, trò chuyện với các du khách khác, mình thấy hổng hợp với mình, nên chỉ xã giao vài câu cho phải phép thôi, hổng hỏi chú luôn là chú Việt kiều nước nào. Mà trên xe chỉ có mỗi mình mình là đi tự túc, mình chỉ là đi chung xe trong khi mọi người đều đi tour trọn gói (lên xe mình mới biết), nên mình cũng chẳng trò chuyện, kết thân với ai. Thân ai nấy lo, há há…

Vớt vát vài tấm ảnh cuối cùng về Hà Nội khi đã yên vị trên xe. Xe đi tour nên du khách muốn ngồi đâu cũng được, mình xin phép được ngồi bên cạnh cửa sổ để tiện bề ngắm cảnh và chụp ảnh.

Các anh thưởng thức cà phê sáng bên vỉa hè

Cùng nhìn lại Hà Nội những ngày qua với đoạn phim ngắn quay bằng máy ảnh Canon 500D và ống kính 50mm f/1.8 (không có tay cầm chống run):

Trở lại với hành trình, xe dừng nghỉ ngơi cho khách đi “xả nước cứu thân” ở một quán nước thuộc xã Lâm Sơn, huyện Lương Sơn, tỉnh Hòa Bình. Chỗ này cách Hà Nội chừng 50 km.

Quán có bán một số đặc sản của Hòa Bình

Mấy hũ này có lẽ là sấu ngâm đường

Nhà cửa kế bên quán

Một đoạn trên quốc lộ 6 thuộc huyện Lương Sơn, tỉnh Hòa Bình

Xe lại tiếp tục đi. Vì xe đi tour và chở toàn khách nước ngoài nên đi khá chậm.

Cảnh ven đường

Cảnh quan ven đường từ Hà Nội đi Mai Châu cũng đẹp lắm bạn à. Có những đoạn đường cong cong (vì là đường lên Tây Bắc mà), đi qua nhà cửa, đồng bằng, rồi nhìn thấy đồi núi, ruộng bậc thang…

Nếu đi bằng xe máy thì tuyệt lắm luôn, do được dừng chụp ảnh dọc đường!

Đoạn này mới thú vị nè: qua đèo Thung Khe (đèo Đá Trắng)

Đèo nằm trên quốc lộ 6 nối giữa hai huyện Tân Lạc và Mai Châu (tỉnh Hòa Bình)

Đây là con đèo từng “làm mưa làm gió” nhờ là bối cảnh núi tuyết trong MV “Sống xa anh chẳng dễ dàng” của nữ ca sĩ Bảo Anh

Xe lại dừng cho du khách nghỉ ngơi ở một lưng chừng đèo

Đây, xe đi tour của mình nè!

Ở đây có các lán trại bán một số thức ăn, đặc sản của vùng dân tộc thiểu số Tây Bắc như bắp nướng (ngô nướng), cơm lam, lợn cắp nách nướng, trứng gà nướng…

Và xe lại đi tiếp. Từ lúc qua đèo Thung Khe là liên tiếp qua đèo.

Cứ qua đèo là An thích à!

Sắp tới Mai Châu rồi!

(Còn tiếp)

*** Bài viết có sử dụng tư liệu được tổng hợp và biên tập lại từ nhiều nguồn trên Internet, mang giá trị tham khảo.

>> Hà Nội – Mai Châu: độc hành có thích không? (11)

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s