Đặt chân đến Luang Prabang khi trời sắp tắt nắng, gật đầu đại với lời quảng cáo nhà nghỉ từ một người không quen biết gặp ở bến xe, tôi tranh thủ cất hành lý rồi ra ngoài khám phá cố đô.
Bài viết đã được đăng trên trang thanhnien.vn/ihay. Đây là bài gốc.
Đi dọc qua những con đường dốc, tôi cứ nghĩ tôi đang ở Hội An, vì cảm giác Luang Prabang mang lại vô cùng thân thuộc và dễ chịu như Hội An vậy. Cũng khu phố bên dòng sông, những ngôi nhà mái ngói rêu phong, những quán nước, nhà hàng nho nhỏ khắp nơi cho khách du lịch, những cửa hiệu, hàng quán bán đồ lưu niệm… tràn ngập. Và hơn hết là không khí bình yên pha chút hoài cổ, man mác buồn, nhưng lại thích hợp với những người trầm lắng và sống nội tâm như tôi…
Một góc Luang Prabang
Một cửa hàng bán đồ lưu niệm
Nhà nghỉ tôi ở nằm đối diện với ngôi đền cổ Visoun nổi tiếng, nên tôi ghé qua đầu tiên. Chiều muộn, chùa đã vãn khách. Chỉ còn vài khách du lịch đang cố nán lại chụp ảnh. Một vài sư trẻ trong màu áo cam quen thuộc của phái Nam tông đang quét lá trong sân. Không khí u tịch nhưng yên bình!
Các sư trẻ đang quét sân trong đền cổ Visoun
Buổi tối, tôi hòa lẫn với những du khách khác trong buổi chợ đêm dành riêng cho khách du lịch. Chợ không lớn, nhưng hàng hóa đa dạng và đầy rẫy sắc màu. Tiếng nói cười, hỏi giá, trả giá… vui tươi rộn rã từ đầu đến cuối chợ.
Một góc chợ đêm Luang Prabang
Nhưng nếu nhắc đến Luang Prabang, tôi sẽ không nhớ đến buổi chợ đêm đầy sắc màu và tiếng cười đó. Chợ đêm thì ở bất cứ địa danh du lịch nổi tiếng nào cũng có thể tìm được. Luang Prabang để lại nỗi nhớ trong tôi đó là cảm giác bình yên và thân thương như đang trên chính quê hương mình.
Tôi sẽ nhớ món bánh crepe nhân sô cô la ngon tuyệt mà tôi đã được ăn trong một quán nhỏ ven đường, trên đường đi chợ.
Món bánh crepe nhân sô cô la ngon tuyệt mà tôi từng được ăn trong đời
Tôi sẽ nhớ buổi sớm tinh mơ với không khí trong lành ở cố đô, nơi mọi sinh hoạt bình dị của người dân thường vẫn diễn ra bình thường, cứ như thể, đây không phải là thành phố du lịch nổi tiếng ở Lào.
Một góc cố đô vào buổi sớm mai
Tôi sẽ nhớ dòng sông Nam Khan lung linh dưới ánh mặt trời. Cảnh vật quá đỗi gần gũi và thanh bình.
Dòng Nam Khan lung linh dưới ánh mặt trời
Và tôi cũng sẽ nhớ những ngôi nhà nghỉ nhỏ xinh của nơi này. Nhớ những con người bình dị với câu chào cửa miệng “Sabaidee” và nụ cười thường trực trên môi…
Những bàn ghế nhỏ xinh trong một nhà nghỉ tại Luang
Bình An