DU KÝ · Du Ký Việt Nam

Tổng hợp những điểm tham quan vui chơi “check-in” ở Đà Nẵng – Quảng Nam


Bài viết này sẽ tổng hợp một vài điểm du lịch tham quan vui chơi giải trí, các địa danh chụp ảnh “check-in” ở thành phố biển Đà Nẵng xinh đẹp.

Đà Nẵng là một trong năm thành phố trực thuộc trung ương của Việt Nam, cách thủ đô Hà Nội khoảng 770km, cách thành phố Hồ Chí Minh chừng 960km. Thành phố biển Đà Nẵng nằm trong vùng duyên hải Nam Trung bộ Việt Nam, là thành phố trung tâm và lớn nhất khu vực miền Trung – Tây Nguyên. Đà Nẵng được bình chọn là một trong những thành phố đáng sống nhất Việt Nam, với những lý do được đưa ra như: có tỷ lệ ô nhiễm môi trường thấp, có khí hậu và thời tiết tương đối ôn hòa, mức sống hợp lý, cảnh đẹp hoang sơ quyến rũ, nằm trên trục du lịch miền Trung hấp dẫn (dễ dàng kết nối với các di sản khác như: phố cổ Hội An, thánh địa Mỹ Sơn, Phong Nha – Kẻ Bàng,…), người dân thân thiện và chân thành, hệ thống cán bộ trong sạch biết nghĩ cho dân,…

Một số thông tin thú vị bên lề của thành phố Đà Nẵng:

1. Thành phố của những cây cầu
2. Thành phố không người ăn xin
3. Có bãi biển Mỹ Khê đẹp nhất hành tinh do tạp chí Forbes (Hoa Kỳ) bình chọn
4. Có tuyến cáp treo Bà Nà đạt nhiều kỷ lục thế giới
5. Có bảo tàng điêu khắc Chăm lớn nhất Việt Nam
6. Lễ hội pháo hoa quốc tế được tổ chức hàng năm bắt đầu từ năm 2008

Một góc biển Đà Nẵng

Cầu Rồng bắt qua sông Hàn

Cáp treo giữa sương mù lảng bảng trên đỉnh Bà Nà

Một góc thành phố Đà Nẵng nhìn từ khu du lịch Non Nước – Ngũ Hành Sơn

Trong phạm vi bài viết này, An sẽ tổng hợp một số địa danh tham quan du lịch vui chơi giải trí “check-in” ở Đà Nẵng và khu vực lân cận xung quanh thành phố.

Thành phố Đà Nẵng:

  • Bán đảo Sơn Trà với: xóm chài Sơn Trà (làng chài Sơn Trà), mũi Nghê, chùa Linh Ứng Bãi Bụt, bảo tàng Đồng Đình, đỉnh Bàn Cờ, trạm radar, hồ Xanh, cây đa nghìn năm, nhà Vọng Cảnh (đài Vọng Cảnh), Nhất Lâm Thủy Trang Trà, Sơn Trà Tịnh Viên,…
  • Bãi Cháy Sơn Trà
  • Hải đăng Tiên Sa
  • Cảng Tiên Sa
  • Bãi đá rêu xanh khu vực Rạn Nam Ô (bãi biển Nam Ô). Rêu thường mọc vào khoảng tháng 1 đến tháng 3 hàng năm.
  • Bãi biển Nguyễn Tất Thành
  • Bãi biển Mỹ Khê
  • Bãi biển Non Nước
  • Bãi biển Làng Vân
  • Bãi biển Xuân Thiều
  • Bãi biển Bắc Mỹ An
  • Bãi biển Mân Thái
  • Nhà thờ Chính Tòa Đà Nẵng (nhà thờ Con Gà)
  • Những cây cầu ấn tượng: cầu quay Sông Hàn, cầu Rồng, cầu Thuận Phước – Chụp ảnh chân dung ấn tượng với những ống cống cầu Thuận Phước, cầu Trần Thị Lý – hầm chui cầu Trần Thị Lý (nơi chụp ảnh chân dung – kiến trúc đẹp), cầu Tình Yêu (cầu Khóa Tình Yêu), cầu Vàng (trên đỉnh Bà Nà), cầu Cổ Cò trên sông Cổ Cò (nơi ngắm hoàng hôn đẹp),…
  • Hải đăng Thuận Phước
  • Tượng cá chép hóa rồng bên bờ sông Hàn
  • Tòa nhà Trung tâm hành chính Đà Nẵng (“tòa nhà Trái Bắp”)
  • Cung thể thao Tiên Sơn (“Nhà thi đấu Đĩa Bay”)
  • Cung văn hóa thiếu nhi Đà Nẵng
  • Bảo tàng Quân Khu 5
  • Bảo tàng Điêu Khắc Chăm Đà Nẵng
  • Bảo tàng Đà Nẵng
  • Bảo tàng Mỹ Thuật Đà Nẵng
  • Nhà trưng bày Hoàng Sa Đà Nẵng
  • Bảo tàng Văn Hóa Phật giáo Đà Nẵng
  • Bảo tàng nghệ thuật tranh 3D TrickEye
  • Công viên Biển Đông (“công viên Hoà Bình”, “công viên Tình Yêu”) – Tượng mẹ Âu Cơ giữa bãi biển Phạm Văn Đồng
  • Công viên APEC – Vườn tượng APEC với ý tưởng “cánh diều bay cao”
  • Bức tường đá ở khách sạn InterContinental Danang
  • Con đường Hàn Quốc (đường Võ Nguyên Giáp)
  • Con đường thông xanh lãng mạn ở Đà Nẵng
  • Chùa Quán Thế Âm (Chùa Quan Âm)
  • Chùa Bửu Đài Sơn
  • Chùa Nam Sơn
  • Chùa Mỹ Thị
  • Khu du lịch núi Thần Tài (công viên suối khoáng nóng núi Thần Tài)
  • Khu rừng bí ẩn ở Hòa Sơn
  • Đèo Hải Vân – Hòn đá Cụ Rùa (mỏm đá Cụ Rùa)
  • Ghềnh Bàng
  • Nhà thờ cổ Tùng Sơn
  • Nhà thờ giáo xứ Hội Yên
  • Hồ Hòa Trung
  • Hồ Đồng Xanh – Đồng Nghệ
  • Làng cổ Túy Loan: đình làng Túy Loan,…
  • Các khu chợ: chợ Cồn, chợ Hàn, chợ Hòa Khánh, chợ đêm Helio, chợ đêm Sơn Trà, chợ đêm Thanh Khê Tây, chợ đêm Lê Duẩn,…
  • Khu du lịch Non Nước – Ngũ Hành Sơn (với chùa Linh Ứng)
  • Khu du lịch Bà Nà Hills (với làng Pháp và Châu Âu thu nhỏ, cầu Vàng, chùa Linh Ứng,…)
  • Khu du lịch Hòa Phú Thành
  • Công viên Kỳ Quan
  • Công viên Châu Á Asia Park
  • Nhà đảo ngược – Upside Down World Đà Nẵng
  • Phim trường Thuận Phước Field
  • Phim trường Island
  • Sky36 – Skybar cao nhất Việt Nam nằm trên tầng 35 và 36 của khách sạn Novotel Đà Nẵng

Thành phố Hội An và lân cận trong tỉnh Quảng Nam:

  • Khu phố cổ Hội An: chùa Tam Quan Bà Mụ (chùa Bà Mụ), nhà cổ Phùng Hưng, nhà cổ Đức An, nhà cổ Diệp Đồng Nguyên, nhà thờ cổ tộc Trần, Faifo Coffee ngắm phố cổ từ trên cao, chợ Hội An, đi thuyền trên sông Hoài,…
  • Biển Cửa Đại Hội An
  • Biển An Bàng Hội An
  • Khu vui chơi Vinpearl Nam Hội An
  • Công viên văn hóa Ấn Tượng Hội An
  • Làng lụa Hội An (Hoi An Silk Village Resort & Spa)
  • Làng gốm Thanh Hà
  • Làng rau Trà Quế
  • Rừng dừa Bảy Mẫu
  • Đồng lúa ở xã Cẩm Thanh
  • Cù Lao Chàm
  • Biển Hà My
  • Thành phố Tam Kỳ mùa hoa sưa vàng (tầm tháng 3, tháng 4)
  • Quán cà phê Lò Gạch Cũ
  • Rừng thông Bồ Bồ
  • Thánh địa Mỹ Sơn
  • Đồi chè Đông Giang
  • Xã đảo Tam Hải
  • Cầu tre Cẩm Đồng
  • Làng Đo Đo – cây cô đơn trong phim “Mắt biếc”
  • Làng bích họa Tam Thanh
  • Làng cổ Lộc Yên
  • Làng Aur

Một số món ăn đặc sản của thành phố Đà Nẵng, thành phố Hội An và tỉnh Quảng Nam nói chung (do Đà Nẵng liền kề Thừa Thiên Huế nên bạn cũng sẽ tìm thấy các món đặc sản của Huế tại thành phố biển này):

  • Thịt heo hai đầu da luộc cuốn bánh tráng
  • Bún mắm nêm
  • Mì Quảng
  • Cao lầu
  • Bê thui Cầu Mống
  • Gỏi cá Nam Ô
  • Cơm gà Quảng Nam
  • Chả bò Đà Nẵng
  • Bánh mì Bà Lan Đà Nẵng
  • Nem – tré
  • Mít trộn (gỏi mít non)
  • Ram cuốn lá cải
  • Nem lụi
  • Bánh đập
  • Bánh nậm
  • Bánh lọc
  • Bánh bèo
  • Cơm hến
  • Nước mót (nước mát) Hội An
  • Bánh xoài Hội An
  • Bánh ít lá gai Hội An
  • Tào phớ
  • Súp bột báng Tam Kỳ
  • Mít hông Tam Kỳ
  • Nem nướng Tam Kỳ

*** Bài viết có sử dụng tư liệu được tổng hợp và biên tập lại từ nhiều nguồn trên Internet, mang giá trị tham khảo.

Advertisement
DU KÝ · Du Ký Việt Nam

Ảnh phong cảnh: Một Hội An yên bình bên dòng sông Hoài thơ mộng


Nhắc đến thành phố Hội An cổ kính và trầm mặc thì không thể nhắc đến dòng sông Hoài thơ mộng chảy qua thành phố, chứng nhân của bao thăng trầm lịch sử, một người bạn thân thiết của người dân Hội An…

Sông Hoài là một nhánh của sông Thu Bồn, đoạn chảy qua phố cổ Hội An (tỉnh Quảng Nam). Xưa kia, người phương Tây gọi Hội An bằng cái tên Faifo. Một trong những cách lý giải chưa biết thực hư đúng sai cho cái tên này là xuất phát từ tên gọi của sông Hoài, nên Hội An còn được gọi là Hoài Phố, hay Phai Phố, rồi Faifo. Faifoo, Fayfoo, Faiso, Facfo, Haifo, hay Hải Phố… sau đó từng xuất hiện nhiều lần trong sách vở.

Sông Hoài nên thơ chảy qua phố Hội đầy hoài niệm đã trở thành một trong những nguồn sáng tác bất tận cho các áng văn thơ, ca khúc.

Quê em phố cổ Hội An
Sông Hoài xanh mát nồng nàn nên thơ
Ghe thuyền tấp nập đôi bờ
Cẩm Nam, Cồn Hến mong chờ anh qua

(“Quà tặng tình yêu” – Trương Nam Chi)

Có nỗi nhớ giục em về Cửa Đại
Gặp mênh mang mặt nước sông Hoài
Có câu hát gọi em về phố Hội
Đêm đèn lồng mời gọi bóng hình ai

(“Hội An mùa không em” – Nguyễn Lan Hương)

Mời bạn cùng ngắm những bức ảnh cũ về một phố cổ Hội An yên bình bên dòng sông Hoài thơ mộng.

DU KÝ · Du Ký Việt Nam

Bên dòng sông Hoài


Không ai phủ nhận rằng, nhờ có dòng sông Hoài nhỏ xinh và nên thơ uốn khúc lượn quanh Hội An, mà phố cổ này tự bao giờ trở nên đặc trưng và quyến rũ đến như vậy.

Có giả thuyết cho rằng, trước kia, sông Hoài là tên của sông Thu Bồn, nên Hội An còn được gọi là Hoài Phố, gọi trại đi thành Phai Phố, từ đó xuất hiện cái tên Faifo.

Sông Hoài, cùng với rất nhiều yếu tố khác, như lồng đèn, nhà cổ, tường vàng, hoa giấy… đã trở thành những chi tiết đặc trưng đẹp đẽ của phố cổ Hội An

Nhờ có dòng sông Hoài nước xanh rêu lãng mạn mà du khách càng yêu quý Hội An hơn…

Chuyến tham quan trên thuyền dọc theo sông Hoài, nhìn ngắm một Hội An lặng lẽ và bình yên chẳng những mang lại trải nghiệm đáng nhớ cho du khách, mà còn là cơ hội kiếm sống của rất nhiều người dân địa phương.

Ban ngày, dòng sông Hoài êm ả chầm chậm in sâu vào trí óc của du khách, thì khi đêm xuống, muôn ánh đèn lồng lộng lẫy được thắp sáng, sông Hoài như được khoác lên mình bộ xiêm y dạ tiệc rực rỡ.

Lúc này đây, cảnh sắc ven sông thay đổi với diện mạo mới, vẫn là Hội An đó, nhưng khác hơn, và hẳn là không hề mất đi vẻ đẹp vốn có…

Dạo phố cổ về đêm trên thuyền hẳn là một điều thú vị khác với ban ngày

Nếu có ghé qua chốn này, bạn đừng quên mua giúp những người dân địa phương những món đồ lưu niệm thủ công nhỏ xinh, hay mua đèn hoa đăng – có hàng đêm – thả trên dòng sông Hoài, cầu nguyện những điều tốt lành và bình yên cho gia đình và người thân.

DU KÝ · Du Ký Việt Nam

Hội An: tường vàng, hoa giấy, và những rêu phong…


Những bức ảnh chụp ở Hội An thường được mình yêu thích vô cùng. Có lẽ, một phần bởi vì tất cả những gì bình yên và hoài cổ thuộc về nơi này, thích hợp với con người mình. Và cũng có lẽ, phần nào đó, là bởi vì trong mắt mình, bất cứ điều gì, dù là nhỏ nhặt nhất, bình thường nhất ở Hội An, khi đưa vào khung ảnh cũng đều tạo nên sản phẩm có hồn.

Mình còn nhiều điều hối tiếc ở xứ Hoài Phố này. Chẳng hạn như dành hẳn một buổi nào đó trong ngày, như sớm mai đợi bình minh lên, chiều muộn đón hoàng hôn, nhìn phố phường lên đèn, hay một buổi tối mùa hè không khí trong lành, trong một quán cà phê thật xưa cũ, thật yên tĩnh, trong tiếng nhạc chầm chậm, mà bỏ mặc thời gian đi qua… Mình cũng muốn một lần nào đó có dịp ghé thăm Hội An đúng mùa rêu mọc xanh rì trên những mái nhà, để chụp lại những bức ảnh đẹp…

Vẫn còn đó rất nhiều điều mà mình muốn thực hiện ở nơi này, mình tham lam quá rồi chăng?

Những bức ảnh dưới đây được chụp trong những lần ghé thăm Hội An. Chẳng có gì đặc biệt so với những bức ảnh mà bạn đã nhìn thấy trên mạng về phố cổ tĩnh lặng và không kém phần thu hút này. Đó là Hội An với những bức tường vàng đặc trưng, hoa giấy đặc trưng, vẻ thanh vắng, rêu phong đặc trưng…

DU KÝ · Du Ký Việt Nam

Nắng chiều phố cổ Hội An, Quảng Nam


Đã không biết bao nhiêu lần đến với thành phố Nam Trung bộ nên thơ và hoài cổ này, nhưng không có lần nào là mình không bị Hội An “hớp hồn” và say lúy túy. Hội An thanh bình, Hội An nên thơ, Hội An cổ kính, Hội An bình dị… mặc sức cho người lữ khách khám phá và trải nghiệm.

Đến với Hội An, bạn có thể làm một vòng xích lô, nghe các chú lái xe kiêm hướng dẫn viên địa phương thân thiện và nhiệt tình giới thiệu về xứ Faifo (Hoài phố) có tuổi đời hàng trăm năm này. Bạn cũng có thể thuê xe đạp để bắt đầu những vòng quay chậm rãi khám phá thành phố hiền hòa, hay chỉ đơn giản là rảo bộ dọc theo những con đường nhỏ mà mặc sức ngắm cảnh, chiêm ngưỡng những ngôi nhà cổ kính, những bức tường vàng rực lên trong nắng, những giàn hoa giấy sinh động, hay những chiếc đèn lồng đủ màu sắc được treo trên cao…

Hội An ngày hay đêm, hay bất cứ khoảnh khắc trải nghiệm thực tại nào, cũng đều mang những vẻ đẹp rất riêng, rất đáng nhớ. Những hình ảnh dưới đây được chụp lại trong một buổi chiều tháng năm, khi nắng chớm hè xem chừng ra đã dữ dội lắm.

CỘNG TÁC BÁO CHÍ · DU KÝ · Du Ký Việt Nam

Sức hút của phố cổ Hội An


Tôi tin rằng, bất cứ du khách nào đã từng một lần đặt chân lên mảnh đất miền Trung hiền hòa này cũng đều muốn quay lại lần nữa.

Bài viết đã được đăng trên trang vnexpress.net. Đây là bài gốc.

Hội An là một điểm đến thân thương, yên bình và có sức hút kỳ lạ. Hội An không chỉ quyến rũ ở những ngôi nhà cổ kính, dòng sông Hoài nên thơ mềm mại chảy dọc theo phố cổ, mà còn hấp dẫn du khách ở cảnh sinh hoạt đời thường bình dị của người dân địa phương chân chất, những món ăn truyền thống đậm đà quê hương, hay những giàn hoa giấy rực rỡ trong nắng, những chiếc đèn lồng đầy màu sắc khi đêm về…

Tôi tin rằng, bất cứ du khách nào đã từng một lần đặt chân lên mảnh đất miền Trung hiền hòa này cũng đều muốn quay lại lần nữa.

Xe đạp là một “đặc sản” làm nên nét thu hút cho phố Hội. Đến với Hội An, du khách có thể thuê xe đạp ở các cửa hang cho thuê xe đạp với giá khoảng 30.000đ/ ngày, rồi đạp xe dọc theo những con đường nhỏ và thơ mộng để khám phá phố cổ.

Hội An một sớm bình yên. Đến Hội An mà không tranh thủ thức dậy sớm để tìm hiểu hoạt động của người dân địa phương thì thật là điều thiếu sót.

Cụ già đạp xe thong thả qua một con đường nhỏ. Ở phố cổ, những ngôi nhà với bức tường vàng sậm đặc trưng luôn có sức quyến rũ lạ kỳ với du khách.

Những ngôi nhà, đền chùa sắc màu sặc sỡ cũng khiến du khách say mê

Bất cứ du khách nào ghé thăm Hội An đều không thể rời đi với một bức ảnh chụp hoa giấy

Những chiếc xích lô dựng ngay ngắn trên vỉa hè. Các chú lái xích lô vui tính tại địa phương cũng sẽ khiến cho chuyến tham quan một vòng phố cổ của du khách thêm phần thú vị.

Một góc Hội An hoài cổ nhìn từ dòng sông Hoài thơ mộng

Dòng sông Hoài được xem như món quà thơ mộng mà thiên nhiên ban tặng cho người dân Hội An. Dù là ngày hay đêm, dòng sông lãng đãng trôi luôn đem lại cảm hứng thi ca và nhiếp ảnh cho nhiều người. Trong ảnh, sông Hoài lung linh dưới những ánh đèn đêm.

Phố cổ lung linh khi màn đêm buông xuống. Thời điểm lên đèn cũng là một khoảnh khắc sôi động của Hội An trong một ngày.

Bên cạnh đèn lồng, tò he đất, túi xách, ví hoa văn thổ cẩm,… thì những tấm tơ lụa mềm mại cũng là mặt hàng được du khách ưa chuộng ở Hội An. Du khách có thể lựa chọn loại vải ưng ý và nhờ các thợ may trong vùng may đo theo ý thích và lấy hàng ngay trong ngày.

Nhắc tới Hội An thì không thể không nhắc đến đèn lồng. Đây là sản phẩm thủ công mỹ nghệ truyền thống của người dân phố Hội. Từ xưa, chiếc đèn lồng đã được sử dụng rất nhiều trong các ngôi nhà ở phố cổ Hội An. Ngày nay, du khách đến thăm Hội An thường tìm mua những chiếc đèn lồng nhỏ xinh về làm quà cho bạn bè, người thân, hoặc trang trí cho ngôi nhà mình thêm phần nổi bật.

Chùa Cầu, biểu tượng của phố cổ khi đêm về

Chợ Hội An được lập vào khoảng năm 1848, đến nay, ngôi chợ cổ kính này vừa là nơi giao thương của dân địa phương, vừa là một địa điểm thu hút những du khách muốn thưởng thức những món ăn dân dã, hay chỉ đơn giản là quan sát khung cảnh buôn bán của người dân phố cổ.

Một điều rất đáng phát huy của ngành du lịch Hội An đó là có nhiều người bán hàng rong nhưng không hề có tình trạng chèo kéo, làm phiền du khách.

Trong khi du khách tự do đi dạo, thăm thú, chụp ảnh, thì dân địa phương vẫn làm những công việc hàng ngày của họ, vẫn giữ được những thói quen sinh hoạt bình thường từ nhiều năm nay, đó là một điều hay mà du lịch Hội An đã làm được.

Một con hẻm nhỏ bình yên trong phố cổ

Du khách ngồi xích lô tham quan phố cổ khi chiều về. Ở Hội An, hầu như ít có tiếng còi xe, mà người lái xe sẽ dùng miệng hô “bíp bíp” mỗi khi muốn nhắc nhở du khách có xe đang tới.

Ngoài phố xá cổ kính, người dân thân thiện, thì nền ẩm thực truyền thống mộc mạc và đậm đà của Hội An cũng là nét thu hút du khách. Đã đến Hội An mà không thưởng thức cao lầu thì xem như chưa ghé phố Hội.

Ẩm thực Hội An còn nhiều món ăn tuyệt ngon khác như cơm gà, thịt xiên nướng, bánh đập, hến xào, tào phớ, chè… Trong ảnh là bánh bèo, một món ăn đường phố hấp dẫn ở phố Hội.

Nguyễn Thị Bình An

DU KÝ · Du Ký Việt Nam

Nam Trung bộ 2015, đuối nhưng vẫn đi! (6)


Ngày 4: Quy Nhơn (Bình Định) – Hội An (Quảng Nam)
Dấu ấn Quy Nhơn và khách sạn nhỏ xinh ở Hội An

Mình được sinh ra ở Quy Nhơn, và trưởng thành ở thị trấn Bồng Sơn, huyện Hoài Nhơn, tỉnh Bình Định, cách Quy Nhơn khoảng 80 km về hướng Bắc. Mình thích đi chơi, thích biển, cho nên đối với mình, cả mảnh đất Nam Trung bộ đều là những tỉnh thành thân thương.

>> Nam Trung bộ 2015, đuối nhưng vẫn đi! (5)
>> Nam Trung bộ 2015, đuối nhưng vẫn đi! (4)

Nhớ trong hành trình, lúc đến được thành phố Phan Rang, mình dừng xe hỏi một chú đường đi Ninh Chữ – Vĩnh Hy. Chú vừa cất giọng lên chỉ đường tận tình là đã cảm nhận được sự thân thương và quen thuộc rồi. Đó là vì chất giọng Nam Trung bộ nằng nặng, đậm nét, đặc trưng của miền Trung – Tây Nguyên (như ở một số tỉnh Bình Định, Phú Yên, Khánh Hòa, Ninh Thuận, Gia Lai) và đã nghe một lần thì những người ở xa mới đến không thể nào quên được.

Sự thân thương đó bắt đầu xuất hiện từ Ninh Thuận, đến Khánh Hòa rồi kéo dài sang Phú Yên, và đến Quy Nhơn thì nó bắt đầu đi sâu vào máu thịt. Dù Bình Định quê mình ấy, từ khi vô Sài Gòn học tập và sinh sống, thì hàng năm mình đều đặn về nhà, ít nhất một lần, nhiều nhất bốn lần…

Nỗi yêu mến và tình cảm dành cho quê hương thì không có gì thay đổi được, mình tin những ai xa quê đều sẽ có cảm nhận y như mình.

Sáng hôm đó, tụi mình dậy từ 5g, sớm hơn mọi ngày, trả phòng, để có thể đến cảng cá chụp ảnh theo mơ ước của em gái đồng hành. Nhưng có vẻ như cảng cá Quy Nhơn không phù hợp với yêu cầu hoặc sự tưởng tượng của em ấy, mà khi đến, thấy khung cảnh buôn bán cá lộn xộn và hôi tanh, ngập nước, trong khi cá đã được chuyển hết vào bờ, và không có những chú cá ngừ đại dương mập mạp to bự, mà em ấy đã không chụp một tấm ảnh nào. Điều này thì em gái đồng hành khác hẳn với mình. Với khung cảnh kể trên, nếu chỉ có một mình, không bị vướng bận bởi ai, mình sẽ lặng lẽ và lăn lê mọi ngóc ngách trong cảng, trong chợ cá hỗn tạp đó để mà chụp khung cảnh đời thường. Đó mới là cuộc sống, là khoảnh khắc bình thường, là một khía cạnh giản dị nhưng tươi đẹp của cuộc sống này.

Nhưng vì em không chụp, làm mình cũng tụt mất cái cảm hứng, nên thôi, hai đứa bèn chạy xe ra biển, dọc theo đường Nguyễn Huệ.

Mặt trời đã lên, và cũng như Nha Trang, có rất nhiều dân địa phương đi dạo, tập thể dục hay tắm biển…

Sớm mai trên biển Quy Nhơn khác một chỗ với Nha Trang, đó là rất ít khách du lịch, vì nền du lịch của Quy Nhơn nói riêng và Bình Định nói chung bao năm nay vẫn chưa phát triển vượt bậc…

… Nhưng vậy cũng tốt, nhờ đó mà thành phố vẫn giữ được nét bình yên, hiền hòa và tĩnh lặng.

Dọc theo con đường biển hướng về phía Đông Nam, tụi mình chạy xe lên khu du lịch (KDL) Ghềnh Ráng (Ghềnh Ráng – Tiên Sa) – thắng cảnh Quốc gia. Có lẽ sáng sớm nên KDL mở cửa tự do, không thu phí. KDL Ghềnh Ráng thuộc quyền quản lý của tập đoàn Saigontourist, nằm ở số 03 đường Hàn Mặc Tử, TP. Quy Nhơn, nằm trên ngọn núi thấp (đồi) Ghềnh Ráng. Trong này gồm tổ hợp di tích mộ Hàn Mặc Tử trên đồi Thi Nhân, nhà hàng Hoàng Hậu, Rocky bar, và bãi tắm Hoàng Hậu (bãi Đá Trứng Hoàng Hậu). Đứng trên Ghềnh Ráng nhìn xuống, sẽ thấy thành phố Quy Nhơn nhỏ bé và hiền hòa nép mình bên bờ biển xanh.

Về cái tên Ghềnh Ráng Tiên Sa, “nơi đây đá chất ngổn ngang, tạo thành hang, thành rạn, thành ghềnh, quanh năm đùa giỡn cùng sóng biển. Bãi biển này dân thường gọi là Nhạn Châu, tức bãi Nhạn, có lẽ vì đây là nơi chim nhạn thường kéo đến tìm mồi, từng đàn, từng đàn đông đúc. Còn cái tên Ghềnh Ráng, do khi qua nơi nhiều ghềnh, lắm rạn này, các thủy thủ phải tìm cách đổ bớt gió trong buồm ra cho thuyền đi chậm lại. Thao tác này trong nghề đi biển gọi là ráng. Lâu dần thành tên, vùng này được gọi là Ghềnh Ráng.

Bên cạnh cái tên dân dã thân quen này, nơi đây còn gắn với một truyền thuyết. Truyện kể rằng, ngày xưa ở Bồng Sơn có người con gái đẹp, nết na, thùy mị nổi tiếng. Nàng và một chàng trai trong làng đã thầm yêu nhau. Nhưng rồi sắc đẹp của nàng đã làm viên quan huyện mê say. Hắn cho người theo dõi và tìm mọi cách chiếm đoạt. Để giữ trọn lòng chung thủy với người yêu, nàng khóc lạy cha mẹ rồi bỏ làng trốn vào Quy Nhơn. Biết tin, viên quan huyện lập tức sai tùy tùng đuổi theo. Tới Ghềnh Ráng thì trời nổi dông bão, sấm chớp đùng đùng, núi nứt một khe lớn và nàng biến mất. Chàng trai mất người yêu cũng chạy đi khắp nơi tìm kiếm. Chàng leo hết tảng đá này đến tảng đá khác cất tiếng gọi người yêu. Tiếng chàng tha thiết vang động khắp núi rừng và biển cả. Rồi chàng đuối sức rồi ngất xỉu, sóng biển đã đưa chàng tấp vào Ghềnh Ráng.

Khi tỉnh lại, chàng còn đang ngơ ngác chưa hiểu mình bị dạt vào nơi đâu thì thấy bóng người con gái lúc hiện, lúc ẩn, chàng vừa gọi vừa chạy theo cho đến khi hai người cùng biến mất. Ghềnh Ráng trở thành nơi tụ đoàn của những đôi uyên ương, vì cường quyền mà không nên được nghĩa vợ chồng lúc còn ở dương gian. Họ đã phải thoát tục thành tiên mới đến được với nhau. Câu chuyện thường đượm màu huyền thoại và đậm chất nhân văn ấy đã gán cho Ghềnh Ráng thêm hai chữ Tiên Sa, nên trong dân gian thường gọi vùng này bằng cái tên ghép Ghềnh Ráng – Tiên Sa” – (Tổng hợp và biên tập từ Internet).

Chạy xe lên dốc KDL, bên tay trái là nhà thờ Ghềnh Ráng, bên phải là mộ Hàn Mặc Tử.

Có lẽ ai cũng biết Hàn Mặc Tử là nhà thơ tài hoa nhưng đã sớm ra đi về với đất mẹ vì căn bệnh phong thời đó không có thuốc chữa dứt. Hàn Mặc Tử đã có quãng thời gian chữa trị ở bệnh viện da liễu Quy Hòa thuộc Quy Nhơn, và mất tại đây. Sau khi mất, Hàn được chôn cất ngay trong khuôn viên bệnh viện, nhưng sau đó đã được dời sang Ghềnh Ráng, nằm trên đồi Thi Nhân, nhìn xuống biển xanh, theo ý nguyên của Hàn. Mộ Hàn dựa vào núi, hướng xuống biển, đó cũng chính là thế phong thủy tốt “tiền thủy hậu sơn”.

Có thông tin mình không dám chắc, rằng ngôi mộ Hàn Mặc Tử hiện nay trong KDL Ghềnh Ráng chỉ là mộ gió, vì xương cốt của Hàn đã được người thân bốc về quê hương Quảng Bình.

Biển Quy Nhơn và Royal resort (hệ thống khách sạn nhà hàng cafe Hoàng Gia mà mình có nhắc tới ở kỳ 5) nhìn từ Ghềnh Ráng.

Tụi mình tiếp tục chạy xe lên núi, đi thẳng là gặp nhà hàng Hoàng Hậu, Rocky bar và bãi tắm Hoàng Hậu ngay bên dưới nhà hàng.

“Bảo Đại, vị hoàng đế cuối cùng của chế độ phong kiến Việt Nam, đã chọn Ghềnh Ráng để lập một hàng cung. Năm 1927, ông đã cho xây dựng một tòa biệt thự ba tầng cùng những công trình phục vụ cho cuộc sống đế vương trong những khi đi kinh lí và nghỉ ngơi, thưởng ngoạn cảnh đẹp ở Bình Định. Tòa biệt thự này đã bị nhân dân đập phá 1949, nay chỉ còn lại phế tích.”

Nam Phương hoàng hậu cũng đã chọn nơi đây làm bãi tắm riêng cho mình, tên gọi bãi tắm Hoàng Hậu bắt nguồn từ đây.

Bãi có nhiều viên đá xanh hình tròn, mặt nhẵn như quả trứng, nên còn được gọi là bãi Đá Trứng

Một góc thành phố Quy Nhơn nhìn từ bãi tắm Hoàng Hậu

Thuyền và biển

Bên trên bãi tắm Hoàng Hậu có hai khối đá lớn chồng xếp lên nhau nên được gọi là Hòn Chồng – (Internet). Trong ảnh, một chú tập thể dục bằng cách đạp xe lên núi.

Chi tiết Hòn Chồng lại khiến mình liên tưởng đến Nha Trang. Ở Nha Trang có Hòn Chồng, có chợ Đầm, thì ở Quy Nhơn cũng có hai thứ tương tự. Có lẽ những vùng gần gần nhau thì có những nét tương tự về địa lý, thời tiết, văn hóa,… để tạo nên những tên gọi hay sự tích tương đương nhau. Cũng giống như từ “Hàm Rồng” thường được đặt cho nhiều ngọn núi, như ở Phú Quốc (Kiên Giang), Sa Pa (Lào Cai), Pleiku (Gia Lai)… Hay “Châu Thành” thường là tên huyện cuối cùng, giáp ranh với một tỉnh thành khác của nhiều tỉnh thành ở miền Tây Nam bộ, như Long An, Đồng Tháp, An Giang…

Xe lại tiếp tục chạy theo con đường lên núi để đến được cổng sau của bệnh viện da liễu Quy Hòa. Đường này mình chưa chạy bao giờ nên cũng hơi tò mò. Cổng chính bệnh viện sẽ được rẽ vào từ đường Quy Nhơn – Sông Cầu, con đường mới đẹp mà mình từng kể ở kỳ trước.

Đi ngang bãi biển Quy Hòa

Vẫn còn sớm nên cũng không thấy ai thu phí vào cổng, vì đây cũng là một điểm tham quan dành cho du khách khi đến với Quy Nhơn.

Theo cách hiểu và cảm nhận của mình, bệnh viện da liễu Quy Hòa là một khu đất rất rộng, nơi sống tập trung cho các bệnh nhân bị phong, những người vào chữa bệnh hoặc sống luôn ở đó và tập hợp thành cả làng phong, nghĩa là nơi ở của nhiều gia đình phong. Nơi đây có vị thế thật đắc địa, nằm trong thung lũng, bên cạnh bãi biển hoang sơ và đẹp tuyệt. Thật đúng là nơi chữa bệnh, cần sự yên tĩnh và cảnh đẹp để làm cho lòng người thư thái.

Trước đây, mình từng vô Quy Hòa ba lần, một lần đi chơi, một lần thăm bạn, một lần chụp ảnh cưới cho bạn. Không như người khác từng nghĩ nơi này sẽ là ổ bệnh hay cái gì đó ghê gớm, vô trong khu bệnh thì cũng như những bệnh viện khác thôi. Còn ở xung quanh, bệnh viện đã được quy hoạch thành nhiều khu, có nhà thờ rất đẹp, có vườn tượng những người nổi tiếng, có ngôi mộ cũ của Hàn Mặc Tử, có căn phòng nơi từng chữa bệnh và mất của Hàn, lại có khu nghiên cứu, biển xanh, quán nước… Nói chung là một nơi tham quan yên tĩnh và xa rời cái ồn ào của phố thị.

Khu tiếp nhận thiện nguyện và căn phòng nơi Hàn Mặc Tử đã trút hơi thở cuối cùng

Rời bệnh viện da liễu Quy Hòa, bọn mình chạy xe ra cổng chính để đi đường Quy Nhơn – Sông Cầu, ngắm Quy Nhơn từ trên cao.

Con đường này thường khá vắng, cứ mỗi lần ở Sài Gòn về, đến đây là trong lòng mình lại dấy lên một nỗi niềm khó tả, như muốn thốt lên rằng, con đã về tới quê rồi.

Quy Nhơn đó, ngay bên dưới

Bọn mình lại chạy vòng vô Quy Nhơn, ăn sáng và ghé mua trái cây (cả hai đã bắt đầu muốn ăn và cũng nên ăn thêm trái cây để có chất xơ và vitamin). Sau đó, bọn mình chạy theo đường Trần Hưng Đạo, rẽ vào các thể loại cầu Hà Thanh, từ đó qua cầu Thị Nại để chạy qua khu kinh tế mới Nhơn Hội thuộc bán đảo Phương Mai, từ đó lại chạy dọc theo con đường biển ra Quảng Ngãi.

Sông Hà Thanh

Gần 2/9 nên cờ hoa tung bay phấp phới!

Chỗ sông này có lẽ là nước lợ, vì gần ngay biển

Những năm trước mình còn thấy người ta nuôi nghêu và cào nghêu, không biết là bây giờ còn hay hết.

Khung cảnh cây ngập mặn, nước lợ chắc rồi. Xa xa là cầu vượt biển Thị Nại.

Qua Nhơn Hội, bọn mình rẽ trái, ghé uống cà phê ở một quán ven đường, rồi tiếp tục đi qua những đồi cát, bắt đầu hành trình tiếp tục dọc theo con đường biển.

Quy Nhơn nhìn từ Nhơn Hội.

Bắt đầu từ đoạn này, mỗi ngã rẽ bọn mình đều thận trọng hỏi thăm người dân địa phương. Bởi những con đường nhỏ bé và ít người đi này (ngay cả mình nếu đi từ Quy Nhơn về Bồng Sơn, gần Quảng Ngãi, thì bình thường vẫn đi quốc lộ 1A, chứ đường này mình chưa đi bao giờ) không hề có biển chỉ đường ra Quảng Ngãi hay là ra biển đâu, mà chỉ có chỉ đường ra một cái thị trấn hay địa danh trong huyện đó.

Hỏi tùm lum vậy mà cuối cùng bọn mình cũng chỉ đi được khoảng 50 km đường biển, mà lẽ ra phải là 90 – 100 km, và phải đi Quốc lộ 1A chán òm.

Con đường vắng người, tất nhiên đi rất “đã”!

Bên núi, bên biển (ảnh chụp ngược lại)

Biển quyến rũ mắt người

Hết qua biển, xe lại đi qua những đồng ruộng

Bạn có nhận ra mỗi tỉnh thành có những đồng ruộng đẹp mắt khác nhau không?

Ở Bình Định, ruộng đã mang màu xanh thẫm hơn một chút của lúa non, hoặc vàng thẫm của lúa chín, và vàng mạ thẫm của lúa đã gặt xong…

Một đàn trâu nhởn nhơ gặm cỏ

Hổng liên quan là từ chỗ này mình bị gãy gọng kính, nên những ngày sau cứ chiều tối mà chưa tới nơi là phải đưa cho em gái kia chạy, vì mắt cận của mình về chiều cứ như là quáng gà ấy.

Cây trên đồi bị đốt, có lẽ để trồng lớp cây lương thực nào đó

Ra lại Quốc lộ 1A ở đoạn huyện Phù Mỹ (vẫn Bình Định), hai đứa nghỉ chân uống nước hơi lâu tí rồi mới lại tiếp tục đi. Đoạn Quảng Ngãi không có gì để nói vì chạy rất là chán. Đường thì đang làm, khói bụi ổ voi ổ gà mù mịt, đã vậy, cảnh cũng không có gì nhiều nhặn đáng để dừng lại chụp. Mà từ Quảng Ngãi tới Hội An chỉ khoảng 130 km, nhưng đi hoài chẳng thấy tới, có lẽ vì cả hai đều mong chờ tới nơi, mà trên đường lại chẳng thấy cột cây số ghi còn bao nhiêu km tới Hội An, mà toàn là ghi mấy nơi không cần thiết nào đó, gần thì đề Huế, còn xa thì ghi Ninh Bình, Bắc Giang…

Quá trưa, bọn mình ghé ăn bánh bèo trong một quán dọc đường vẫn thuộc Quảng Ngãi. Hai dĩa bánh bèo rưới nhân ướt là thịt và nấm, mỗi dĩa chừng 8 – 10 cái bánh bèo ăn no, mà có 5.000đ/ dĩa. Ôi trời, vật giá ở đây còn rẻ hơn Bình Định quê mình nữa.

Sau vài lần hỏi đường nữa thì khoảng 18g30 hai đứa cũng mò tới được Hội An. Trên đường đã có để ý phương hướng để hôm sau ghé làng gốm Thanh Hà.

Em gái đồng hành tình cờ ghé đại vô một khách sạn, nhưng đúng là thật tuyệt, đó là cái khách sạn hài lòng nhất, sang chảnh nhất từ đầu chuyến đi tới giờ, và cả sau này. Để sau đó, hai đứa ghé lại và quyết định ở thêm hai đêm ở Hội An, thì không tìm ra được khách sạn, mà mò tới khách sạn này ở tiếp.

Khách sạn Hoàng Trinh, 45 Lê Quý Đôn, P. Cẩm Thô, TP. Hội An – Đường Lê Quý Đôn nhỏ, hơi khuất nha (ảnh chụp sáng hôm sau), nhưng chỗ này là ngay trung tâm phố cổ rồi, đi bộ vô chùa Cầu chừng 5 phút thôi.

Kiểu kiến trúc và trang trí vừa tạo nét cổ kính, lại mang nét dễ thương như mình từng thấy khi ở Luang Prabang (Lào) hay các hình trên mạng ở Pai (Thái Lan)

Khách sạn có phục vụ thức ăn và cà phê nữa nghen.

Có cả quầy bán tour (ảnh chụp hai ngày sau)

Cầu thang xinh xinh (ảnh chụp hai ngày sau)

Hành lang và ban công có bàn ghế cho khách tự do ngắm cảnh (ảnh chụp hai ngày sau)

Cảnh nhìn từ ban công (ảnh chụp hai ngày sau)

Phòng đẹp, rộng, đầy đủ máy lạnh, bồn tắm, nước nóng lạnh, khăn tắm, dép đi trong phòng riêng, dép đi trong nhà tắm riêng, rồi gương lược, tăm bông, áo Yukata, móc áo đầy đủ…

Đặc biệt là, lúc mới vô nhận phòng, mình hoảng hồn khi thấy trang trí khăn tắm hình hai con chim quấn vào nhau, lại có hình đôi gấu với trái tim, mặc dù đây là phòng hai giường, làm mình nghĩ vô lộn phòng. Ai ngờ hỏi em tiếp tân, em ấy nói không, phòng nào cũng trang trí như vậy hết. Trời, dễ thương ghê luôn!

Bạn xem hình đó, nội thất trong phòng đều là hàng không phải rẻ tiền, lại được trang trí tranh ảnh vô cùng nhã nhặn, nhìn như đang ở trong khách sạn ít nhất là 3 sao. Hội An thiệt là tuyệt, ít nhất đây là lần thứ tư mình đến Hội An (lần đầu đi tour thực tập với khách sạn, các lần khác là ra nhà chị gái chơi, chị ở cách Hội An khoảng 7 km), nhưng chưa có lần nào Hội An làm mình thất vọng cả.

Điểm này mới quan trọng nè, giá phòng có 300.000đ/ đêm/ 2 người thôi, mặc dù hôm đó là 1/9, ngay lễ – thời khắc mà nếu là ở Đà Nẵng thì sẽ bị tăng giá. Ngoài ra, mấy em nhân viên ở đây vô cùng thân thiện, thậm chí cả bà chủ khách sạn cũng thân thiện cười nói vui vẻ với khách, khiến khách có cảm giác như đang ở nhà vậy đó. Mình có để ý lúc tụi mình ở thì trong khách sạn chỉ gặp những khách Tây khác thôi.

À, xe máy thì cứ để trước khách sạn, không khóa cổ, để đến khuya bảo vệ sẽ dắt vào trong sân, không sợ mất. Khi bọn mình quay lại đây hai ngày sau đó, thì còn được tiếp đãi sinh tố đu đủ và bánh ngọt nho nhỏ miễn phí nữa.

Xin lỗi độc giả vì bệnh nghề nghiệp (đặt phòng khách sạn) của mình lại tái phát, nên mỗi khi ở được chỗ nào rẻ đẹp hài lòng là mình sẽ viết nhiều để giới thiệu miễn phí đến những người cần, cũng là một cách cảm ơn dịch vụ tốt mà bên khách sạn đã mang lại cho những người đi bụi như mình.

(Còn tiếp)

>> Nam Trung bộ 2015, đuối nhưng vẫn đi! (7)

CỘNG TÁC BÁO CHÍ · DU KÝ · Du Ký Việt Nam

Đêm hội Hoa Đăng ven sông Hoài, Hội An


Những hình ảnh dưới đây được chụp trong lần ghé thăm Hội An lần thứ 5, vào tháng 11/2012 vừa qua. Ảnh chụp trong điều kiện thiếu sáng, không có tripod (chân máy ảnh) nên chất lượng thấp, nhiễu hạt tè le ra, nhưng vẫn muốn giới thiệu với bạn đọc.

Thật ra những hình ảnh về đêm hội Hoa Đăng này đã được đăng trên trang Thesaigontimes.vn, nhưng tôi vẫn muốn viết và thêm vài hình ảnh của một hoạt động ý nghĩa về mặt tinh thần và có tác dụng hỗ trợ việc làm cho dân địa phương của chính quyền thành phố cổ yên bình và hiền hòa Hội An này.

Cổ kính, yên bình thật sự, đó là những gì nhiều du khách ghé Hội An đã cảm nhận, không chỉ riêng tôi.

Đêm hội Hoa Đăng Hội An được bắt đầu từ 18g30 đến 21g vào các ngày 14 và 15 âm lịch hàng tháng. Tôi không nhớ rõ chính quyền Hội An cho phép bắt đầu thực hiện hoạt động này từ tháng nào.

Từ 20g-21g, các hàng quán sẽ tắt điện, chỉ mở đèn sáp, đèn dầu

Một số con đường chính sẽ trở thành phố đi bộ. Trong ảnh là một góc sông Hoài trong đêm.

Chùa Cầu, biểu tượng của Hội An lung linh trong đêm hội

Một người phụ nữ đang bán đèn Hoa Đăng cho du khách. Nếu tôi nhớ không nhầm thì thời giá lúc đó (11/2012) là 10.000 đ/ 3 chiếc đèn.

Một bà cụ ngồi chờ du khách mua. Người Hội An làm du lịch thật hay. Buôn bán chỉ có chào mời, báo giá, không nói thách (hoặc có nhưng ít và thấp), không hề có chèo kéo, chửi mắng, tranh giành khách lẫn nhau.

Cô bé này đang châm đèn chăng?

Cậu bé này làm tôi liên tưởng đến truyện “Cô bé bán diêm” của Andersen.

Hoa đăng được du khách thả xuống dòng sông Hoài. Qua đó, du khách có thể cầu bình yên, an lành hay may mắn cho gia đình, người thân, bạn bè.

Chợ đêm Hội An mới mở chừng vài tuần, mở bán hàng đêm như thêm hoạt động cho khách du lịch. Cũng giống như những chợ đêm khác trên khắp các điểm tham quan du lịch ở Việt Nam hay nước ngoài, chợ đêm Hội An bán các mặt hàng lưu niệm, đồ ăn, thức uống.

Nói đến Hội An không thể không nhắc đến đèn lồng. Cứ đêm về là các cửa hàng bán đèn lồng lại mở đèn lên lung la lung linh các con đường. Có thể nói, đèn lồng Hội An đã góp phần tạo nên cái hồn cho phố cổ này.

Đêm hội Hoa Đăng không chỉ có hoạt động thả đèn hoa đăng cầu nguyện, mà còn có hoạt động như biểu diễn văn nghệ: hát bài chòi. Xem thêm clip hát bài chòi trong đêm hội Hoa Đăng:

Nếu có ý định ghé Hội An, hãy chọn vào giai đoạn 14, 15 âm lịch để có thể hòa mình vào không khí của lễ hội thực sự ý nghĩa, ấm cúng và không hề phảng phất chút gì của hoạt động du lịch.