Ngày 4: Quy Nhơn (Bình Định) – Hội An (Quảng Nam)
Đêm trăng phố cổ
Buổi tối hôm đó, sau khi đã gột bỏ mọi bụi đường, rồi giặt giũ quần áo, thì bọn mình bắt đầu đi bộ ra phố cổ.
>> Nam Trung bộ 2015, đuối nhưng vẫn đi! (6)
>> Nam Trung bộ 2015, đuối nhưng vẫn đi! (5)
Nói thêm về vụ giặt giũ, hầu như ngày nào tới khách sạn/ nhà nghỉ thì bọn mình cũng giặt đồ. Mình thì chỉ đêm theo trong hành lý dầu gội đầu thôi, do quen rồi, đi bụi thì hạn chế đồ đạc. Dầu gội vừa có thể gội đầu, làm sữa tắm, hoặc chơi sang giặt đồ cũng được. Nhưng em gái đồng hành kia thì không biết là do ít đi, hay vì cái tính cẩn thận, mà mặc dù mình đã khuyên trước, nhưng em ấy vẫn mang theo bịch xà phòng giặt nho nhỏ, nhưng cũng tốn thêm diện tích và cân nặng cho hành lý à.
Ngoài ra, mình cũng nghĩ là trong các khách sạn, dù là nhà nghỉ đi chăng nữa thì cũng thường có dầu gội và cục xà phòng tắm miễn phí cho khách dùng. Nhà nghỉ càng cấp thấp thì mấy loại đó càng rẻ tiền, mình không dùng cho cơ thể thì có thể lấy đó giặt đồ cũng được. Đỡ tốn mà cũng đỡ những thứ cần mang theo.
Thường khi đi một mình, mình hay tiết kiệm chỉ ở phòng quạt. Tối có giặt đồ thì treo trước máy quạt hoặc bày hết ra giường, tới sáng bét nhất đồ cũng khô phần nào. Đồ còn ẩm ẩm đó cho vào bịch nilon, buổi tối tới một nơi khác tiếp tục lấy ra phơi tiếp. Tất nhiên làm vậy có cái khó là có thể đồ sẽ bị hôi. Nhưng đem ra phơi lại thì cũng ổn cả thôi. Đi bụi mà, tiêu chí là giản tiện (giản đơn và tiện lợi) được đặt lên hàng đầu.
Và thường thì đi dài ngày mình mới phải giặt giũ, chứ còn đi chừng 4 ngày trở lại thì mình mang đồ đủ dùng cho cả chuyến đi luôn.
Lần này đi với em gái kia, chỉ có đêm đầu tiên là ở phòng quạt. Những đêm sau, em đề nghị ở phòng máy lạnh để phơi đồ nhanh khô hơn. Đúng là vậy thiệt, thêm chừng 50.000đ – 100.000đ mà đồ có thể khô trong đêm, nhanh hơn so với phòng máy quạt, vậy thôi cũng được.
À, mình cũng đem theo cái dây để khi cần thiết thì tìm chỗ cột lên để có chỗ phơi đồ.
Thôi, quay trở lại với chuyến đi, về đêm Hội An.

Quảng trường sông Hoài

Khoảng 18g30 tới 21g30 thì sẽ có loa thông báo bằng hai thứ tiếng Việt – Anh về việc đã đến giờ không động cơ của một số con đường trong phố cổ

Về việc thu phí tham quan, trong cả 3 ngày ở Hội An (sau đó) thì bọn mình đều không mua vé. Có một lần đi ngang qua chỗ soát vé, tầm 17g thì chỉ thấy người soát vé kiểm vé của những du khách khác, mặc dù bọn mình đang cầm máy ảnh trên tay như một khách du lịch thực thụ. Có lẽ việc kiểm soát mua vé không diễn ra triệt để, do sự phản ứng của nhiều du khách như mình chỉ vào phố cổ để đi dạo, ăn uống, chứ không vô tham quan các điểm được phép tham quan đã ghi sẵn trên vé.

Đặc trưng của phố cổ Hội An là hình ảnh đèn lồng ở khắp nơi


Là những cửa hiệu bán quần áo

Những túi xách thổ cẩm đủ màu


Những hiệu giày, dép, bốt da ở đây rất phát triển

Những phòng tranh đầy nghệ thuật

Xe đạp thì có nhiều nơi, nhưng bất kỳ một chiếc xe đạp nào dựng hờ hững trên vỉa hè, hay sát tường ở Hội An cũng đều gợi nên chất lãng mạn



Du khách ăn tối trước một nhà hàng

Các quán vỉa hè cũng phát triển hài hòa, song song và bình đẳng với những nhà hàng, quán ăn sang trọng khác

Gánh hàng rong chỉ có mời chào một cách niềm nở chứ không hề chèo kéo, làm phiền du khách

Chè, tào phớ… là những món ăn vặt được ưa chuộng cho cả du khách lẫn người dân bản địa, và giá cả cũng không hề “chặt chém” hay khác nhau.
Bọn mình tấp đại vào một quán ăn cao lầu. Theo thông tin trên mạng thì đa số các quán cao lầu ở Hội An đều ngon. Rất may là bọn mình đã vô đúng quán ngon.

Sợi cao lầu gần giống như mì Quảng như dày hơn, dai hơn. Món ăn ngon ở chỗ có rau quế hay là rau gì đó giống rau quế, nhưng mùi rất thơm và dễ chịu. Một tô cao lầu như thế này có giá 25.000đ.

Thêm chai sữa mè đen nữa, chỉ có 5.000đ

Cô bé bán một loại bánh chiên gì đó cười chào mời khách, nhưng no quá rồi!

Hội An nhỏ, nên thứ gì cũng nhỏ. Đường nhỏ, nhà nhỏ, quán nhỏ. Đến cái bảng quán cũng nhỏ, nhưng “chất”!

Phố nhỏ, nhưng để chụp hết những thứ đẹp đẽ, hay ho thì chẳng biết đến khi nào…

Bởi vì chỉ cần đến Hội An, giơ máy ảnh lên là có ảnh đẹp

Đẹp từng hàng quán

Đẹp từng góc phố

Phố cổ đẹp vì những thứ bình dị

Hay tĩnh lặng

Quen thuộc

Và bình thường…
Hôm đó là 19 âm lịch, trăng mọc trễ, và càng lên cao thì trăng càng sáng tỏ. Đi dưới ánh trăng, mình có cảm giác thân thuộc và bình yên.

Mặt trăng là sự phản chiếu ánh sáng của mặt trời. Cả hai đều có cùng bản chất là tỏa ra ánh sáng soi lối mọi thứ. Nhưng mặt trăng khác mặt trời ở chỗ, mặt trăng mọc ban đêm, còn mặt trời mọc ban ngày. Mặt trăng thì chỉ có một ngày xuất hiện với đầy đủ dáng hình, còn mặt trời lúc nào cũng hiện ra tròn trịa và kiêu hãnh.

Với mình, mặt trời và mặt trăng đều là những người bạn của kẻ độc hành. Nơi nào có ánh sáng, nơi đó có con đường hiện ra, soi tỏ mọi thứ. Nhưng cảm giác với mặt trời là sự ngưỡng mộ như với một vị thần, mà không ai dám bước tới gần, chỉ dám đưa mắt nhìn từ xa. Còn ở mặt trăng, đó là người bạn thân thiết thật sự, để mình có thể nhìn thẳng lên trời và ngắm, và mơ…

Phố đêm, người thưa dần

Hai đứa ghé uống nước ở một quầy bán nước ven đường, rồi lững thững đi về khách sạn.
Kết thúc ngày 4.
(Còn tiếp)
>> Nam Trung bộ 2015, đuối nhưng vẫn đi! (8)