Nếu có thể vẽ nên nỗi nhớ
Thì em sẽ vẽ khuôn mặt của anh
Em sẽ đưa bút vẽ đôi mắt chân thành
Vẽ nét mũi, khóe miệng, cùng nụ cười ấm áp
Em vẽ cả bàn tay thô ráp
Từng đan chặt những ngón tay em
Nếu nỗi nhớ không thể gọi tên
Thì với em, nó mang tên anh đó
Nếu dưới mặt trời vạn vật đều sáng tỏ
Thì có tình yêu, nỗi nhớ sẽ hiện ra
Nếu mùa xuân cây cối đều nở hoa
Thì trong lòng em, anh là mùa xuân nhỏ
Trong ngực em là dòng máu đỏ
Luôn mang một nỗi nhớ là chính anh
Bức tranh nỗi nhớ được hình thành
Từ tấm lòng em trung trinh bất diệt…
Nguyễn Thị Bình An